"Chào cô, mời cô ngồi." " À..ừ. Chào bác sĩ."_ Tôi ngồi đối diện anh Anh ta mặc áo blouse trắng, bên trong là áo sơ mi trắng dài đến cổ. Đơn giản đến độ bình thường, nhưng cách phối hợp này là phổ biến. Dáng vẻ anh ấy thoát lên sự tao nhã, nhã nhặn và thanh lịch. "Khó chịu ở đâu sao? "_ Bác sĩ hỏi Tôi ngượng ngùng: " Tốn rất nhiều máu và đau...rất đau." Tôi rất ngại khi khám ngoại khoa là con trai chứ không phải con gái: "Vết thương ở chỗ nào? Cô đưa giấy khám bệnh cho tôi xem." Tôi ngại ngùng đưa giấy khám bệnh cho anh ta xem, thấy anh ta khoé môi cười. "Cô Tú, đây là khoa ngoại. Phụ khoa ở tầng chín, cô đi nhầm phòng rồi." Nghe anh ta nói, tôi choáng váng và vô cùng xấu hổ. Tại sao y tá nói mình đến tầng số sáu quẹo phải. Mà sao biến thành khoa ngoại, cũng do mình chủ quan không chịu xem lại. Y tá, cô hại chết tôi rồi. " Tôi...tôi xin lỗi vì đi nhầm phòng." "Không sao đâu. Cô vào thang máy bấm số chín thì ở đó gắn bảng phụ khoa." "Cảm ơn anh."
Dear Reader, we use the permissions associated with cookies to keep our website running smoothly and to provide you with personalized content that better meets your needs and ensure the best reading experience. At any time, you can change your permissions for the cookie settings below.
If you would like to learn more about our Cookie, you can click on Privacy Policy.