Văn án: Bệnh kiều, chiếm hữu, học bá công x Mỹ mạo, dương quang, học tra thụ. Học bá Trình Phong vốn được tuyển thẳng vào lớp thiếu niên đại học lại đột ngột chuyển trường đến trung học Triều Dương. Nhưng thay vì học lớp dành cho các học bá thì hắn lại chuyển vào lớp mười một F - một lớp luôn có thành tích đội sổ cả khối. Nhờ “duyên phận” mà hắn lại trở thành bạn cùng bàn với siêu cấp học tra Lương Tư Niên. Nhưng kỳ lạ là không những học bá không ghét bỏ học tra, mà còn trở thành bạn đồng hành thân thiết với cậu, kèm cậu học tập, cùng cậu trốn học, cùng cậu đi chơi,... hai người còn là chiến hạm CP chính hiệu của hủ nữ trong trường… Đối với mọi người, Lương Tư Niên chỉ là một học tra ham chơi, lười học. Nhưng đối với học bá Trình Phong, cậu chính là mặt trời soi sáng cuộc đời hắn. Từ mười năm trước, cậu đã luôn rực rỡ, lấp lánh như vậy… Trình Phong rời đi mười năm mới có thể quay về tìm lại báu vật của đời mình, trớ trêu thay trong lòng Lương Tư Niên mà hắn ngày nhớ đêm mong từ lâu có một ánh trăng sáng không ai có thể thay thế được… Nhưng Trình Phong từ nhỏ đã xác định, đời này của hắn chỉ có thể chấp nhận Lương Tư Niên, mà Lương Tư Niên cũng chỉ có thể là của hắn. ... “Ngày tháng sau này còn rất dài, hắn nhất định sẽ từng bước, từng bước một khiến cho bé con nguyện ý ở bên cạnh hắn. Lương Tư Niên, đời này của em đã được định sẵn, em là của tôi. Có chạy đằng trời, cũng không thoát được.”
"Đã nói là chỉ hôn thôi không yêu mà, anh là cái đồ không đáng tin!" Tô Thiển Thiển đẩy cơ ngực cường tráng đang ép sát trên người mình, nghiến răng nghiến lợi kêu. Người đàn ông nhướng mày: "Là không yêu đương chứ không phải không thể làm…" Khi Tô Thiển Thiển buông bỏ mọi thứ sau khi bị bạn trai và bạn thân cũ cùng lừa dối, cô không hề nghĩ sau này sẽ có một người đàn ông yêu cô, nuông chiều cô bất chấp mọi thứ. Từ trước đến nay, không có tình yêu nào chỉ chót lưỡi đầu môi mà hành động lại phản bội ruồng rẫy. Vào lúc yêu em, trong mắt và tim anh không thể chứa nổi bất kỳ ai khác.
“Mối thù diệt tộc, ta sẽ bảo hộ nàng đời đời kiếp kiếp.” Một lời thề như thế, cuối cùng lại hầu như biến mất hoàn toàn trong sự lợi dụng lẫn nhau. “Địa ngục thiên đường, ta sẽ bảo vệ nàng bình an.” Một lời hứa hẹn như thế, cuối cùng đã tan biến hoàn toàn trong sự tổn thương giữa hai bên. “Thiên trường địa cửu, ta sẽ cho nàng vinh quang thiên hạ.” Một tình yêu sâu đậm như thế nhưng rồi cuối cùng lại biến thành thủ đoạn với nhau. Một đời ba nam nhân, lời thề khác biệt, không cần hứa hẹn, bảo vệ khác biệt, cuối cùng biến thành một khúc đau thương, biến mất ở chân trời tứ phương. Rốt cục yêu ai? Ai lại từng thật lòng yêu ta? Ta không biết được, mơ hồ một đời, hồi tưởng một đời, dường như mấy thế.
Dear Reader, we use the permissions associated with cookies to keep our website running smoothly and to provide you with personalized content that better meets your needs and ensure the best reading experience. At any time, you can change your permissions for the cookie settings below.
If you would like to learn more about our Cookie, you can click on Privacy Policy.