347
VISITORS
90

ABOUT ME

Yesterday is history, tomorow is a mystery, but today is a gift. That's why it's called present. Mỗi ngày học thêm một điều mới, mỗi ngày một tốt hơn. Mình muốn hướng truyện của mình theo phong cách đời thường, giản dị không có nhiều cao trào, bởi lẽ, cuộc sống thực đã quá nặng nề những tính toán rồi. Ít ra ở thế giới này, mình có thể tự tạo được cho bản thân một nơi bình yên để mình có thể tự do thả hồn vào đó.

ABOUT ME

Yesterday is history, tomorow is a mystery, but today is a gift. That's why it's called present. Mỗi ngày học thêm một điều mới, mỗi ngày một tốt hơn. Mình muốn hướng truyện của mình theo phong cách đời thường, giản dị không có nhiều cao trào, bởi lẽ, cuộc sống thực đã quá nặng nề những tính toán rồi. Ít ra ở thế giới này, mình có thể tự tạo được cho bản thân một nơi bình yên để mình có thể tự do thả hồn vào đó.
FOLLOWING
You are not following any writers yet.
More

STORY BY Mười Một Tháng Sáu

Trà

Trà

Reads

Quán trà nằm sâu trong một con hẻm nhỏ ở giữa lòng thành phố Nam Giang hoa mỹ, không có biển hiệu đã vậy mỗi ngày chỉ nhận một người khách duy nhất. Nghe đâu, quán trà này nổi danh từ ngàn năm trước, lúc mà loài yêu ma quỷ quái còn tồn tại, thế giới loài người thì lại chiến tranh loạn lạc. Đây là nơi đã chứng kiến sự xoay mình của thế giới suốt ngàn năm qua. Khi con người bị dồn đến đường cùng, ở nơi tột cùng của đau khổ, chịu nỗi đau thấu tận tim gan sẽ có xu hướng cầu xin thần linh, mong thần linh nghe thấy và giúp đỡ. Đúng là những lời cầu xin của họ đã có người nghe thấy, nhưng mà, có phải là thần linh hay không còn chưa biết được. Nhưng một khi được đưa vào quán trà này, ai ai cũng sẽ được giúp đỡ. Họ muốn gì thì quán trà cũng sẽ thực hiện được yêu cầu của họ. Quan trọng là phải có tiền, còn nếu không có tiền, hãy trả cho bà chủ nơi này một thứ mà người đó cảm thấy có giá trị nhất, tự động lời cầu nguyện của mình sẽ được thực hiện thôi. Đương nhiên, thứ càng có giá trị thì yêu cầu sẽ được hoàn thành càng hoàn hảo.

Updated at

Read Preview
Thầm Yêu

Thầm Yêu

Reads

Tháng 1 dương lịch năm 2013, ánh nắng mặt trời không lọt nổi qua một khe nứt nào của những đám mây, thay vào đó là vẻ đìu hiu của phố phường, con đường đi học quen thuộc từ nhà đến trường được bao trùm bởi một tông màu xám tro, nhìn mà buồn lòng đến lạ. Tôi mặc chiếc áo khoác dày cộm, cố gắng đạp xe thật nhanh để kịp đến trường trước bảy giờ sáng, nếu không sẽ bị ghi tên đi trễ. Lủi thẳng xe đạp vào trong góc quen thuộc, chạy ù vào lớp, vẫn may là chưa đánh trống. Hôm nay có tiết ngữ văn đầu giờ, chắc chắn 100% cô sẽ trả bài, tôi cuống cuồng lôi trong cặp ra quyển tập văn để học. Đứa con trai bàn trên quay xuống nói chuyện với Duy Anh ngồi cùng bàn tôi: “Có kết quả thi đội tuyển rồi hả mày, có ai đậu không?” Duy Anh đang gục xuống bàn bấm điện thoại ngước lên nói: “Hoàng Nam lớp Hóa còn không đậu thì mày nghĩ thử mấy đứa kia đậu không?” Bàn tay đang lật sách của tôi dừng hẳn lại, mắt nhìn chằm vào quyển sách mà không dám liếc đi nơi khác, chừng ba giây sau tôi tiếp tục lật mở đến bài thơ hôm nay chúng tôi phải trả bài. Lẩm nhẩm trong miệng cả bài, bỗng còn hai câu thơ tôi không đọc tiếp nữa, nhìn ra khung cửa sổ ở bên ngoài, cả sân trường vẫn mang một màu xám tro không lẫn chút tạp sắc nào, chẳng biết là vì thời tiết từ xưa đến nay đã như thế, hay là còn lý do nào đó khác. Tôi đọc ra tiếng hai câu thơ cuối để hoàn thành nhiệm vụ học thuộc qủa mình từ tối hôm qua. “Hàn y xứ xứ thôi đao xích, Bạch Đế thành cao cấp mộ châm.” Sáng hôm sau đi học, sáu rưỡi tôi đã có mặt ở trường. Quanh trường vắng vẻ chẳng thấy ai, ngó ngàng trái phải rồi mới dám đẩy khung cửa sổ của lớp Hóa lên, nhắm chuẩn vào cái bàn thứ năm ở sát cửa sổ, với người quăng một bức phong thư màu vàng vào ngay vị trí đó rồi vội vã sập cửa xuống đi mất. Ngày hôm đó sau giờ ra chơi, mấy đứa con trai tụ lại chỗ Duy Anh nói chuyện, tôi không hứng thú nghe dăm ba chuyện của tụi nó cho lắm, nhích người qua bên bắt đầu lôi vở toán ra học. Lại nghe kế bên Duy Anh giở cái giọng ồm ồm nói: “Nãy đứa nào rủ thằng Nam ra chơi bóng rổ vậy?” Tôi bắt đầu không tự chủ được, dóng tai lên nghe. “Tao nè, sao vậy?” “Sao hôm nay nó bình thường lại rồi, hôm qua nhận kết quả thi xong mặt nó bí xị cả một ngày trời, rủ chiều đi đá banh cũng không đi.” “Nghe mấy đứa trong lớp nói nó nhận thư của ai á, đọc xong cái thay đổi liền.” Nghe vậy, khóe miệng tôi không khỏi vuột khỏi tầm kiểm soát, từ từ kéo lên, nhận thức lại tôi nhanh chóng đưa biểu cảm của mình về trạng thái bình thường, bàn tay đang lật sách vô tình siết chặt lại suýt nữa rách cả một tờ giấy cũng nới lỏng ra. Sau này khi cậu ấy dẫn tôi đi họp lớp, ai cũng đều bu quanh thắc mắc năm đó cậu đã đọc được gì trong bức thư đó mà lại thay đổi nhanh đến vậy. Hoàng Nam nhất quyết không trả lời. Đến khi cả đám ai cũng ngà ngà say lên thẳng taxi về nhà rồi, Hoàng Nam mới bắt đầu nhắn tin trong nhóm chat trên Messenger của lớp Hóa. Nội dung đương nhiên là tôi không biết rồi, chỉ là được Duy Anh kể lại, ngày đó cả lớp Hóa toàn là dân ban tự nhiên cứ ngu ngu đần đần đọc đi đọc lại tin nhắn của cậu ấy mãi mà vẫn không hiểu ý gì. Nôm na là chỉ có hai câu: “Thế sự người no ổi tiết bảy, Nhân tình ai ủ cúc mồng mười.” Năm đó tôi còn viết: “Chúc cậu năm sau thuận lợi hơn năm trước, thi cử đỗ đạt cao, học hành không lo âu sầu muộn.”

Updated at

Read Preview
Làng Nhỏ Đơn Sơ

Làng Nhỏ Đơn Sơ

Reads

Nữ tác giả viết truyện mạng không còn đam mê nhiệt huyết với nghề, nên đã nghỉ việc để tìm về một ngôi làng nhỏ, ở đó mở một quán cà phê dần dần tìm lại đam mê của mình. Ở ngôi làng nhỏ này, cô quen biết một nhóm bác sĩ từ thành phố về làng này để tình nguyện, họ trở thành bạn của nhau, cùng nhau chia sẽ những khó khăn thử thách của những người trẻ tuổi. Khi mà, ở cái tuổi này đáng lẽ ra họ đã phải có trong tay sự nghiệp ổn định, nhưng họ lại quyết định trở về đây để giúp đỡ một thôn làng nhỏ, nơi không có nhiều thanh niên trẻ. Nguyệt Dao từ khi về làng, chứng kiến những cảnh đời khác nhau, cô dần nhận ra những triết lý sống của riêng mình, từ đó cô cũng đã tìm lại được cảm hứng để tiếp tục sự nghiệp viết truyện. Đến lúc có ý định trở về thành phố thì lại nhận ra không nỡ, từng ấy thời gian gắn bó với những người hàng xóm tốt bụng lại đầy tình cảm giữa người với người, nơi này đã trở thành một vị trí đặc biệt trong lòng cô. Một ngôi làng nhỏ, nhưng chất chứa biết bao nhiêu tình cảm ấm áp giữa người với người, ấp ủ rất nhiều ước mơ, hoài bão, lý tưởng của những con người trẻ tuổi. Truyện sẽ không tập trung quá nhiều vào tình yêu giữa Nguyệt Dao và Lương Thần, mình không dám nói chắc chắn truyện của mình sẽ là một tác phẩm xuất sắc có đầy ẩn ý và thông điệp. Nhưng cái mà mình muốn truyền tải ở truyện này không chỉ là tình yêu, mà còn là nhiều thứ khác nữa, mong rằng các bạn có thể vui vẻ đón nhận nội dung câu chuyện mà mình tạo ra.

Updated at

Read Preview
Không Còn Là Hồi Ức

Không Còn Là Hồi Ức

Reads

Mấy trăm năm về trước có một đoạn hồi ức không được sử sách ghi chép lại. Những gì người đời sau biết, được ghi trong sử sách cũng chỉ là những dòng chữ ngắn ngủi mà lạnh tanh. Lương Triều, sinh ra tính tình đã bình lặng như mặt hồ nước, người xung quanh nghĩ, trên đời chẳng có điều gì lay chuyển được anh. Bỗng một ngày, Lương Triều mơ thấy một giấc mơ tiền kiếp, mặt nước bình lặng vì giấc mơ đó mà như có một chiếc lá rơi khẽ, chạm mặt hồ, tạo ra những gợn sóng nhỏ. Trong giấc mơ đó, anh đã hẹn với một người, dù có lạc nhau giữa chốn nhân gian đông người, dù cho có thay hình đổi dạng, chỉ cần người xuất hiện, ta nhất định sẽ nhận ra. * Lưu ý: Bối cảnh, thời đại lịch sử và các địa điểm trong truyện đều là hư cấu.

Updated at

Read Preview

Navigate with selected cookies

Dear Reader, we use the permissions associated with cookies to keep our website running smoothly and to provide you with personalized content that better meets your needs and ensure the best reading experience. At any time, you can change your permissions for the cookie settings below.

If you would like to learn more about our Cookie, you can click on Privacy Policy.