Người ta nói hôn nhân như một canh bạc. Xinh đẹp, thông minh cũng không bằng may mắn. May mắn thì chọn được đúng người và có được hạnh phúc, bất hạnh thì lựa chọn sai người để rồi giam cầm bản thân trong một mối quan hệ giống như địa ngục. Trước ngày tổ chức hôn lễ, chị gái bỏ trốn, Cửu Hy phải gả vào hào môn thay chị. Vậy liệu cuộc sống hôn nhân của cô sẽ là thiên đường hay địa ngục đây? Mặt đất và bầu trời cách nhau bao xa? Hạnh phúc và khổ đau giới hạn lẫn nhau bởi một ranh giới mỏng thế nào? Mời các bạn cùng đón đọc tác phẩm Thế Thân.
Tình yêu từ thời trung học, từ lúc cả hai còn là những cô cậu thiếu niên. Thanh xuân của chúng ta hồn nhiên như thế, vui vẻ như thế, nhưng cũng có nhiều biến cố như thế. Sau này trưởng thành quay đầu nhìn lại, tay phải nắm tay trái, em cảm thấy việc gặp và yêu anh là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời em. "Đời này gặp được anh, thật tốt." Gió đông ôm lấy mái tóc đen mượt của em, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay em cho vào trong túi áo, nở một nụ cười tựa như nắng mùa hạ: "Có được em, là điều may mắn nhất trong cuộc đời anh." "Vậy anh có thấy chán em không?" "Kiếp này không đủ. Kiếp sau, anh nhất định sẽ lại tới tìm và yêu em."
Tình yêu là thứ không thể che giấu được trong mắt kẻ si tình, huống hồ suốt ba năm cấp ba cho đến tận năm thứ hai đại học, Tô Du đều không chút dấu diếm tâm tình, trần trụi bộc lộ cảm xúc mãnh liệt của mình với Mạnh Thính. Anh là năm năm thanh xuân của cô, dù bị người xung quanh chỉ trỏ là “có ghẻ đòi ăn thịt thiên nga”, bị chính Mạnh Thính coi thường vì làm một “liếm cẩu” mặt dày bám theo anh, nhưng từ đầu đến cuối, cô đều kiên trì theo đuổi tình yêu của mình. Tận cho đến khi anh sẵn sàng vung một số tiền lớn để đãi mọi người một chầu rượu cũng không sẵn sàng cho cô mượn chút tiền lẻ để cứu bà nội, lại còn ở trước mặt nhiều người nhục nhã cô là hạng phụ nữ hám tiền, Tô Du không từ mà biệt, quyết định triệt để rời khỏi cuộc sống của Mạnh Thính. Yêu thầm chính là pháo hoa ngày hội. Nhìn có vẻ rực rỡ và chói lóa, nhưng thực chất nếu bị tia lửa pháo hoa dây vào người, khả năng cao da thịt mỏng manh của con người sẽ bị sức nóng của pháo hoa thiêu cháy. Kéo theo chiếc vali lớn bước qua cổng an ninh của sân bay, Tô Du khẽ nâng môi cười, nói một câu với âm lượng nhỏ đến mức chỉ mình cô nghe thấy: “Mạnh Thính, đời này dài như vậy, tôi không tin mình sẽ chỉ thích mỗi cậu đâu.”
Dear Reader, we use the permissions associated with cookies to keep our website running smoothly and to provide you with personalized content that better meets your needs and ensure the best reading experience. At any time, you can change your permissions for the cookie settings below.
If you would like to learn more about our Cookie, you can click on Privacy Policy.