Lần đầu gặp mặt, anh là người lên tiếng trước “Hân hạnh được làm quen, tôi là QP209”. Trong mối quan hệ của chúng ta, em là chủ nhân, anh là kẻ phục tùng. Đứng trước ranh giới sinh tử, anh luôn sợ rằng mình sẽ đánh mất em. Bởi vì anh thiếu thốn tình cảm con người, bởi vì anh là vật phẩm do kẻ khác tạo ra, và cũng bởi anh là một phiên bản lỗi đã đến lúc cần phải xóa sổ. Đây đã là lần thứ bao nhiêu anh lặp lại câu nói “Bạch Kỳ Thiên sẽ gặp lại Thẩm Tịnh Di”? Bước qua cánh cửa này, liệu anh có còn nhớ không? Sau tất cả, anh lại đứng trước mặt cô, khuôn mặt vô cảm lên tiếng “Hân hạnh được làm quen, tôi là Bạch Kỳ Thiên” TRÍCH ĐOẠN: "- Sờ môi là ngắt lời đối phương. - Hở? - Sờ môi là ngắt lời đối phương. - Người đàn ông lặp lại như một điều hiển nhiên. - Ai dạy anh điều ngu ngốc như vậy chứ? - Tịnh Di vừa cười vừa lắc đầu. - Em" "- Bạch Kỳ Thiên. - Ừm, tôi nghe. Lần này anh phản ứng ngay lập tức, không còn bối rối trước cái tên mới lạ mà cô đặt cho anh. - Gọi chơi thôi, anh ăn cơm tiếp đi." "- Vậy đặc quyền anh chọn là gì? - Trở thành phụ tá của em. ... - Không đùa đấy chứ. Sao anh nỡ bỏ qua một cơ hội tốt như vậy. - Tịnh Di tiếc nuối thở dài. - Đâu có bỏ, là tận dụng rất tốt mà."
Cậu yêu y, yêu một cách cố chấp, một cách điên cuồng. Truy y qua bao nhiêu thế giới, bước từng bước dõi theo y từng ngày qua ngày đến cuối cùng thứ cậu nhận lại được không phải đau thương thì cũng là kết thúc đầy bi ai. Cậu cũng là con người, cậu biết mệt, biết đau… đến một lúc nào đó, cậu đã không còn là cậu, không còn là người vui tươi như những ngày tháng nào… "Quân từng nói : "Giữa quân và vương không thể có cách nào mà ở bên nhau.” Ta mỉm cười dùng khổ đau đáp lại : "Giữa ta và người chỉ có thể làm bằng hữu, không thể có phận ở chung.”"
Nhan Anh Hinh đã yêu thầm Hàn Hạo Tiêu từ rất lâu, cô trúng tiếng sét ái tình với anh vì anh chính là mẫu hình lý tưởng trong lòng cô: tài năng, không lăng nhăng. Ước mơ lớn nhất trong lòng cô chính là được gả cho Hàn Hạo Tiêu. Nhưng đến khi sắp được gả cho anh thì tâm tình cô lại thay đổi hoàn toàn, cô không muốn thích Hàn Hạo Tiêu nữa, không muốn ở cạnh anh chút nào. Lý do, vì anh là một người không sạch sẽ. Tuy nhiên, đây chỉ là hiểu nhầm, mãi sau đó cô mới nhận ra. Nhan Anh Hinh muốn quên đi anh nhưng thật khó, tuy là vậy nhưng lúc nào cô cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng trước mặt anh. Hàn Hạo Tiêu cũng thế, đối với cô chỉ nói chuyện bằng khuôn mặt vô cảm và lạnh nhạt, Nhan Anh Hinh cho rằng anh không hề yêu mình vậy nên cô càng phải quyết tâm quên đi anh. Nhưng có lẽ Nhan Anh Hinh không bao giờ biết Hàn Hạo Tiêu đã thích thầm cô được một thời gian, cũng vì điều này mà anh muốn lấy cô về làm vợ. Sau đó Hàn Hạo Tiêu nhận ra trong lòng cô đã có người khác, anh hoàn toàn thất vọng. Vậy nên anh đã quyết định buông tay, đợi một thời gian sẽ ly hôn với cô. Nhưng trớ trêu thay Hàn Hạo Tiêu chẳng thể biết được rằng người cô thích chỉ có mình anh, duy nhất anh mà thôi. Cả hai đều yêu nhau sâu đậm nhưng không một ai có thể nhận ra tình cảm của đối phương, có phải là quá trớ trêu không? Thời gian dài đằng đẵng trong quá trình hôn nhân có rất nhiều vấn đề xảy ra, liệu Hàn Hạo Tiêu và Nhan Anh Hinh có thể vượt qua tất cả và đến bên nhau? Lúc Hàn Hạo Tiêu và Nhan Anh Hinh nhận ra tình cảm của đối phương dành cho mình, cả hai đã vui mừng đón nhận cảm giác hạnh phúc thực thụ của một gia đình. Họ cùng trải qua những ngày tháng vui vẻ, những kỉ niệm tuyệt đẹp nhất của cuộc đời. Nhưng, biến cố lớn bỗng ập đến, dù có muốn tránh cũng bất lực tòng tâm...
Dear Reader, we use the permissions associated with cookies to keep our website running smoothly and to provide you with personalized content that better meets your needs and ensure the best reading experience. At any time, you can change your permissions for the cookie settings below.
If you would like to learn more about our Cookie, you can click on Privacy Policy.